Tuyển lựa chọn những bài văn hay chủ thể Kể lại mẩu chuyện nỗi dằn vặt của An-Đrây-Ca. Các bài văn mẫu mã được biên soạn, tổng hợp đưa ra tiết, không thiếu từ các bài viết hay, xuất sắc độc nhất của chúng ta học sinh bên trên cả nước. Mời những em cùng tham khảo nhé! 

Kể lại mẩu truyện nỗi dằn vặt của An-Đrây-Ca - bài xích văn chủng loại 1

chúng ta có lúc nào có một nỗi niềm suy tư khổ sở không? Tôi thì gồm đấy. Đó là mẩu chuyện buồn nhất cuộc đời tôi tự thời thơ ấu, chuyện ấy dằn lặt vặt tôi đến mãi bây giờ.

Bạn đang xem: Kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của an đrây ca

Năm ấy tôi lên chín tuổi, sinh sống với chị em và ông. Ông tôi vẫn chín mươi sáu tuổi rồi cần rất yếu. Một trong những buổi chiều, ông gọi người mẹ tôi:

- Bố nghẹt thở lắm!

người mẹ liền bảo tôi đi download thuốc. Tôi nhanh nhảu đi ngay. Trê tuyến phố chạy mang đến tiệm thuốc, tôi gặp chúng ta đang nghịch bóng đá. Khi chúng ta rủ tôi đùa bóng, tôi quên mất bài toán đi mua thuốc của mình. Nắm là tôi nhập hội với những bạn. Nghịch được một lúc, tôi bất chợt nhớ lại lời chị em dặn. Tôi gấp chạy đi download thuốc rồi vội vàng vã chạy về nhà. Vừa vào phòng ông, tôi hoảng hốt thấy bà bầu khóc nấc. Ông tôi vẫn qua đời. “Chỉ do mình mải nghịch bóng, thiết lập thuốc về lừ đừ mà ông mất", tôi òa khóc cùng kể cho mẹ nghe vấn đề tôi nghịch bóng. Mẹ an ủi tôi:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông con đâu. Ông đã mất từ lúc bé vừa thoát khỏi nhà. Dẫu vậy tôi không nghĩ vậy. Tôi ăn năn hận quá. Giá như tôi chớ mải chơi bóng, cài đặt thuốc về kịp thì ông tôi vẫn còn đó sống thêm được vài năm nữa. Đêm đó, tôi ngồi dưới cội cây apple do ông trồng khóc nức nở khôn nguôi.

Nỗi bi tráng của tôi là một trong những kinh nghiệm nhức xót. Sau một thời gian dài, việc gì cũng nguôi ngoai nhưng mỗi lúc chợt nhớ, tôi vẫn nghe nhức nhói vào tim. Chúng ta chớ ham nghịch như tôi nhưng để xảy ra điều không mong muốn nhé!

*

Kể lại mẩu truyện nỗi dằn lặt vặt của An-Đrây-Ca - bài xích văn chủng loại 2

có những lỗi lầm rất có thể sửa chữa, mà lại tôi đã phạm phải một tội tình không bao giờ sửa được. Tôi đã không còn đi người thân trong gia đình yêu tuyệt nhất của mình. Sau đây, tôi xin nói lại mẩu truyện đó để các bạn nghe và cùng rút tởm nghiệm:

Năm đó, tôi lên 9 tuổi, sống với bà mẹ và ông. Tía tôi đi công tác làm việc xa nên ít khi về thăm nhà được. Ông tôi 96 tuổi rồi phải ông hay bé vặt lắm. Một buổi chiều, tôi nghe thấy ông nói với bà mẹ tôi:

- Bố không thở được quá!

Mẹ liền gọi tôi vào, dúi vào tay tôi tờ giấy đề tên thuốc, nói:

- nhỏ chạy đi mua bài thuốc này mang đến mẹ. Cấp tốc lên con nhé!

Tôi liền cấp tốc nhẹn đi ngay. Đường từ đơn vị tôi cho hiệu thuốc ko xa tuy nhiên lại qua một sân bóng rộng. Thấy tôi, bọn bạn gọi:

- An- đrây- ca ơi, vào chỗ này chơi với chúng tớ đi!

Biết mình là một trong tiền đạo giỏi và nghĩ phía trên là thời cơ tốt độc nhất để bộc lộ tài năng, tôi nhận lời ngay. Nghịch rất vui nên tôi xem nhẹ lời mẹ dặn. Mãi cho đến khi sút trơn vào lưới, nghe bọn bạn reo hò, tôi mới sực nhớ mang lại ông, liền tía chân tư cẳng chạy đi cài thuốc.

bước vào phòng ông nằm, tôi hốt hoảng khi chú ý thấy chị em đang khóc mức lên. Khi đó, tôi đã hiểu chuyện gì vẫn xảy ra. Tôi sà vào lòng mẹ, khóc:

- bà bầu ơi, chỉ vì bé thích đùa bóng đề xuất đã quên lời người mẹ dặn, cài đặt thuốc về lừ đừ mà ông mất.

Nhưng bà mẹ lại an ủi tôi:

- Không, con không có lỗi gì cả. Ông già với yếu lắm rồi phải không thuốc nào cứu giúp được ông đâu. Ông đã tắt thở từ khi nhỏ vừa ra khỏi nhà.

mặc dù vậy tôi không cho là như vậy. Xuyên đêm đó, tôi ngồi dưới nơi bắt đầu cây táo trước nhà. Cây táo này được ông chăm lo rất cẩn thận. Tôi thấy đêm đó thật về tối và ai oán quá. Thì ra, tiếng đây, tôi đã hết đi fan ông thân yêu, suy nghĩ vậy, tôi oà khóc.

Sau này, mãi đến khi trưởng thành, tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình:

- giá bán mình chớ mải chơi, thiết lập thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được vài năm nữa. Mình còn được nghe ông nói chuyện những nữa.

câu chuyện của tôi là nắm đấy. Mong các bạn đừng ai phạm phải lỗi lầm mập như tôi nhằm phải ăn năn suốt đời.

Kể lại mẩu chuyện nỗi dằn lặt vặt của An-Đrây-Ca - bài xích văn mẫu mã 3

Tôi thương hiệu là An-đrây-ca. Dịp lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông nước ngoài tôi vẫn 96 tuổi cần rất yếu.

một trong những buổi chiều, ông nói với người mẹ tôi: “Bố không thở được lắm !...”. Mẹ tức thời bảo tôi đi tải thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, tuy thế dọc đường lại gặp mặt mấy anh bạn đang chơi soccer rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực ghi nhớ lời chị em dặn, tôi cấp chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi đem về nhà.

bước vào phòng ông, tôi hốt hoảng thấy bà mẹ đang khóc mức lên. Té ra ông đã qua đời. Tôi ăn năn tự trách: “Chỉ vày mình mải nghịch bóng, sở hữu thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết gần như chuyện cho bà bầu nghe. Bà bầu an ủi:

- Không, con không tồn tại lỗi. Chẳng dung dịch nào cứu giúp nổi ông đâu, ông đã không còn từ lúc bé vừa thoát ra khỏi nhà.

tuy vậy tôi không cho là như vậy. Suốt cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới nơi bắt đầu cây táo khuyết do tay ông vun trồng. Lâu dài này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình cài đặt thuốc về tức thì thì ông nước ngoài còn sống thêm được vài ba năm nữa!”.

Kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của An-Đrây-Ca - bài văn mẫu 4

các bạn có khi nào có một nỗi niềm suy tư buồn bã không? Tôi thì bao gồm đấy. Đó là câu chuyện buồn nhất cuộc đời tôi tự thời thơ ấu. Chuyện ấy dẫn vặt tôi cho mãi bây giờ.

Xem thêm: Cấu Trúc Be Supposed To Nghĩa Là Gì Và Cấu Trúc Be Supposed To Trong Tiếng Anh

Năm ấy tôi lên chín tuổi, sống với mẹ và ông. Ông tôi vẫn chín mươi sáu tuổi rồi đề nghị rất yếu. Một trong những buổi chiều, ông gọi mẹ tôi:

- Bố không thở được lắm!

mẹ liền bảo tôi đi cài thuốc. Tôi nhanh nhảu đi ngay. Trên tuyến đường chạy mang lại tiệm thuốc, tôi gặp các bạn đang nghịch bóng đá. Khi chúng ta rủ tôi đùa bóng, tôi quên mất việc đi cài đặt thuốc của mình. Cố kỉnh là tôi nhập hội với các bạn. Chơi được một lúc, tôi chợt nhớ lại lời bà mẹ dặn. Tôi vội chạy đi tải thuốc rồi vội vã chạy về nhà. Vừa vào phòng ông, tôi hoảng loạn thấy mẹ khóc nấc. Ông tôi sẽ qua đời. “Chỉ bởi mình mải đùa bóng, sở hữu thuốc về chậm chạp mà ông mất", tôi òa khóc cùng kể cho bà mẹ nghe việc tôi đùa bóng. Mẹ an ủi tôi:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu vãn nổi ông nhỏ đâu. Ông đã hết từ lúc nhỏ vừa thoát ra khỏi nhà. Tuy nhiên tôi không cho là vậy. Tôi hội hận quá. Giá bán như tôi đừng mải đùa bóng, sở hữu thuốc về kịp thì ông tôi vẫn còn sống thêm được vài năm nữa. Đêm đó, tôi ngồi dưới cội cây apple do ông trồng khóc nức nở khôn nguôi.

Nỗi ảm đạm của tôi là một kinh nghiệm đau xót. Sau một thời hạn dài, việc gì rồi cũng nguôi ngoai nhưng mỗi một khi chợt nhớ, tôi vẫn nghe đau nhói vào tim. Chúng ta chớ ham nghịch như tôi mà lại để xẩy ra điều đáng tiếc nhé!

---/---

Như vậy Top giải thuật đã trình bày xong bài văn mẫu Kể lại mẩu chuyện nỗi dằn lặt vặt của An-Đrây-Ca. Hy vọng để giúp ích các em trong quy trình làm bài bác và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!